Monday, February 10, 2014

• Phản đối ôn hòa thì không khác gì nằm chờ chết - Lê Duy San

QUYỀN LẬT ĐỔ CHÍNH QUYỀN CỦA NGƯỜI DÂN
Phản đối ôn hòa thì không khác gì nằm chờ chết.
by Lê Duy San - Người chuyển bài: Lão Móc

Chính Quyền là do Dân mà ra. Không có Dân làm sao có Nước? Không có Nước làm sao có Chính Quyền? Bởi vậy, nếu Chính Quyền trở nên tồi tệ, không biết phục vụ cho người Dân, bảo vệ quyền lợi và tính mạng của người Dân, mà chỉ biết tham nhũng, hiếp đáp người dân thì người Dân phải tìm cách lật đổ (1) Chính Quyền để lập một chính quyền khác có lợi cho mình. Đó là Quyền Lật Đổ Chính Quyền của người Dân trong một nước.

I/ Nguồn gốc quyền lật đổ chính quyền của người dân.
:mrgreen: a/ Trong học thuyết Nhân Trị Chủ Nghĩa của Khổng Mạnh.

Người cầm quyền xưa thường dựa vào lời nói: ``Quân xử thần tử, thần bất tử, bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong, bất hiếu`` của người xưa và đã hiểu theo nghiã đen của từng chữ như sau: ``Vua xử chết, mà (bầy tôi) kháng cự là bất trung. Cha bảo chết, mà (con) còn luyến tiếc cuộc đời là bất hiếu, không xứng đáng là đại trượng phu, là nam tử hán``. Hai câu giáo điều này của Nho Giáo đã ngự trị ở Việt Nam cũng như Trung Hoa từ nhiều ngàn năm trước và đã được người cầm quyền thời đó tức các vua chúa ngày xưa căn cứ vào đó để trị nước một cách độc tài, độc đoán.


XHCN NÔ LỆ VC là Cái Quái Gì ???

Thực ra thì mặc dù quan niệm Vua là Thiên Tử, nhưng theo Khổng Tử, DÂN cũng là con TRƠI, chỉ khác là VUA là con TRƯỞNG mà thôi (Phàm nhân giai vân Thiên chi tử Thiên tử vi chi thủ nhĩ). Không những thế, DÂN mới là người đáng qúy nhất (Dân vi qúy, Xã Tắc thứ chi, Quân vi khinh). Thực vậy, không có DÂN thì làm gì có nước ? Không có nước thì làm gì có vua ? Bởi vậy, dù là Thiên Tử, làm gì cũng phải theo ý trời mà ngày nay ta phải hiểu là ý Dân. Thuận theo ý TRƠI thì SỐNG, nghịch ý TRƠI thì phải CHẾT (Thuận Thiên gỉa tồn, nghịch Thiên gỉa vong).

Chính Đức Khổng Tử cũng đã từng hành xử như vậy. Chỉ có điều vì ngài chủ trương NHÂN TRI CHỦ NGHĨA, lại sống dưới chế quân chủ chuyên chế nên cách giải quyết của ngài để phế bỏ những ông vua tàn ác, bạo ngược không thể thuyết giảng công khai mà chỉ âm thầm nhưng vẫn không thiếu phần tích cực và dũng cảm, đó là sự ra đi (treo áo từ quan) và tìm người khác xứng đáng hơn để phù trợ mà vẫn không mang tiếng là bất trung, là phản nghịch. Một khi những người tài giỏi đã bỏ ra đi hết thì chẳng sớm thì muộn, ông vua tàn ác bạo ngược kia cũng bị mất ngôi, mất nước.

Đọc chuyện Đức Khổng Tử bỏ nước Lỗ trong cuốn Ôn Cố Tri Tân, Tập 2 trang 657 của Mộng Bình Sơn, chúng ta thấy Ngài đã được vua nước Lỗ là Lỗ Định Công mời về và phong cho làm Tướng Quốc. Ngài đã giúp cho vua nước Lỗ chỉnh đốn lại được kỷ cương trong nước khiến nước Lỗ mỗi ngày một cường thịnh. Nhưng khi ngài thấy Lỗ Định Công không còn xứng đáng là một vị vua nữa, và cũng không còn thể nào cải sửa được nữa vì đã bỏ mất điều LỄ nên ngài đã bỏ nước Lỗ ra đi, sang nước Vệ rồi nước Tống, tìm minh chủ để phò trợ. Ai dám bảo Đức Khổng Tử, một người đã đề ra thuyết Nhân Trị Chủ Nghĩa, lấy Tam Cương Ngũ Thường làm giường cột, là bất trung? 








Quan niệm của Đức Khổng Tử về Trung và Hiếu cũng như Quân, Sư và Phụ, lúc nào cũng phải dựa vào NHÂN, NGHĨA, LỄ, TRÍ và TÍN. Bởi vậy, không phải lúc nào cũng ``Quân xử thần tử, thần bất tử, bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong, bất hiếu``. Câu này sở dĩ được luôn luôn nói tới trong thời phong kiến bởi vì thời nào cũng vậy, hôn quân, bạo chúa, gian thần, nịnh thần thì nhiều mà minh quân, anh quân, trung thần thì ít, nên bọn gian thần, nịnh thần luôn luôn nêu câu này lên để hãm hại trung thần.

Ngày nay, bọn Cộng Sản Trung Hoa và Việt Nam tuy bề ngoài thì đả phá chế độ quân chủ, phong kiến, nhưng cũng bấu víu vào hai chữ TRUNG và HIẾU của Khổng Tử để đàn áp dân chúng cũng như những người bất đồng chính kiến. Nhưng chúng đã sửa đổi một chút cho phù hợp với xu hướng của thời đại và nhu cầu của chế độ là TRUNG với ĐẢNG, HIẾU với DÂN``. Thực ra thì bọn chúng (bọn Cộng Sản Việt Nam) chỉ bắt DÂN phải TRUNG với ĐẢNG mà thôi, chứ làm gì có chuyện bọn chúng HIẾU với DÂN? Nếu bọn chúng biết HIẾU với DÂN thì đâu có chuyện hàng triệu người phải bỏ nước ra đi để hàng vạn người phải bỏ xác ngoài biển cả?

Là bậc tôi trung, phaỉ hiểu là trung với nước, Vua hay Tổng Thống chỉ là người đại diện. Nếu không xứng đáng, người tôi trung, nói riêng, công dần tốt, nói chung, không những có quyền mà còn có bổn phận đứng lên tìm cách phế bỏ hay đạp đổ. Liệu bọn Cộng Sản Việt Nam còn có thể tồn tại được đến bao gìơ nếu chúng không thay đổi cách cư xử đối với dân và cách phụng sự đối với đất nước? Người xưa thường nói: ``Thuận Thiên giả tồn, nghịch Thiên gỉa vong. Thiên ở đây chính là lòng dân. Do đó, nếu chính quyền của một quốc gia không tạo được an sinh và hạnh phúc cho dân, mà chỉ tham nhũng và dùng quyền bính của mình để ức hiếp và áp chế người dân, người dân có quyền xử dụng quyền lật đổ chính quyền của mình để tạo lập một chính quyền khác, biết lo cho quyền lợi và hạnh phúc của mình hơn.

Đọc lịch sử Việt Nam, chúng ta thấy có nhiều bầy tôi đã hiểu chữ TRUNG, chữ QUÂN một cách tích cực như vậy, mà cụ Chu Văn An, cụ Nguyễn Trãi là những điển hình.

:mrgreen: b/ Trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của LHQ.
Nguồn gốc thứ hai của Quyền lật đổ chính quyền của người dân cũng tiềm ẩn trong hai bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Pháp, Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ và nhất là trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyên của Liên Hiệp Quốc.

Điều 21 bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã gián tiếp công nhận quyền lật đổ chính quyền của người dân qua quyền bầu cử và ứng cử của người dân như sau:

:arrow: 1. Mọi người đều có quyền tham gia vào việc điều hành xứ sở của mình, một cách trực tiếp hay qua các đại biểu được tuyển chọn một cách tự do.
:arrow: 2. Mọi người đều có quyền đón nhận những dịch vụ công cộng của quốc gia một cách bình đẳng.
:arrow: 3. Ý muốn của người dân phải là nền tảng của quyền lực chính quyền. Ý muốn này phải được thể hiện qua các cuộc bầu cử định kỳ và thực sự, bằng phiếu kín, qua phương thức phổ thông và bình đẳng đầu phiếu, hay các phương thức tương đương của bầu cử tự do.


II/ Các hình thức để thực hiện quyền lật đổ chính quyền.
:mrgreen: a/ Các hình thức ôn hoà.
Tại các nước tự do, dân chủ, khi người dân bất mãn với chính quyền, họ thường xử dụng những quyền tự do đã được luật pháp công nhận như tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền bầu cử và ứng cử v.v… để tỏ bầy những sự bất mãn của họ và yêu cầu chính quyền phải sửa sai.

Nếu không được, họ sẽ dùng những quyền tự do khác, cũng được luật pháp công nhận, nhưng mạnh mẽ hơn để làm áp lực như quyền đình công, bãi thị, quyền mít tinh, biểu tình để yêu cầu các người đại diện của họ tức các dân biểu, nghị sĩ phải đưa các vấn đề mà họ yêu cầu ra trước quốc hội để chất vấn chính phủ (các bộ trưởng) và nếu cần, khiển trách hoặc đàn hạc (impeachment), cả Tổng Thống. Một Tổng Thống mà đã bị quốc hội đàn hạc thì dù có thoát tội, và không chịu từ chức thì cũng khó lòng mà có thể được tái cử trong nhiệm kỳ tới.

:mrgreen: b/ Các hình thức bạo động.
Tại các nước theo chế độ độc tài, nhất là chế độ độc tài cộng sản, các quyền tự do như tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí v.v…đều bị cấm đoán hoặc nếu có đề cập tới, thì cũng chỉ là hình thức. Thí dụ như Điều 69 bản Hiến Pháp 1992 của Việt Cộng ghi: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”, rồi chúng đặt ra luật pháp để cấm đóan. Thí dụ như để ngăn cấm những quyền tự do này, Việt Cộng đã ghi vào bộ Hình Luật của chúng hai điều luật sau:

Điều 79, khoản 1 bộ Luật Hình Sự quy định “Người nào hoạt động thành lập hay tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân thì bị phạt như sau: Người tổ chức, người xúi dục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt từ từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình”.

Điều 88, Bộ Luật Hình sự Việt Nam quy định tội phạm gồm các hành vi: “Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân; Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân; Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Nguời phạm tội có thể bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm. Nếu trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm”. 

Như vậy chúng ta chấy, mặc dù Hiến Pháp Việt Cộng tuy có đề cập tới các quyền tự do cũng bằng không. Làm sao người dân còn có thể lật đổ được chính quyền bằng các biện pháp ôn hòa? Người dân cũng không có thể yêu cầu các Dân Biểu hay Thượng Nghị Sĩ đưa Tổng Thống hay Chủ Tịch nhà nước ra trước Quốc Hội để mà chất vấn (question severely) hay đàn hạc (impeachment) vì họ (các dân biểu hay Thượng Nghị Sĩ) đều là người của Đảng (Cộng Sản), đại diện cho Đảng chứ không phải là người đại diện cho dân. Vì thế có thể nói rằng việc sử dụng các hình thức ôn hoà tại các nước theo chế độ độc tài để lật đổ chính quyền là điều bất khả thi. Vì thế người dân phải sử dụng những hình thức bạo động như biểu tình có bạo động, có đổ máu như hô những khẩu hiệu đòi hỏi những người lãnh đạo phải từ chức, quốc hội phải gỉai tán, đập phá, đốt xe cộ của công an, cảnh sát. Nếu bị công an, cảnh sát dùng những biện pháp mạnh như đánh đập người biểu tình thì người biểu tình chống đối lại bằng gạch đá, gậy gộc hoặc bằng bom xăng đưa tới tình trạng bạo động đổ máu hoặc nội chiến gây nhiều tang tóc cho dân chúng, không thể lường trước được.

Việc sử dụng những hình thức ôn hoà chỉ hữu hiệu tại các nước dân chủ mà thôi. Bởi vậy tại các nước dân chủ thực sự, không bao giờ xẩy ra những cuộc cách mạng đổ máu. Trái lại, tại các nước độc tài quân phiệt hay độc tài Cộng Sản, nếu không có cuộc cách mạng đổ máu, thật khó mà có thể lật đổ được chính quyền của những nước này nhất là tại những nước theo chế độ Cộng Sản. Bởi vì mặc dầu những nước này cũng đã ký vào bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và cũng có ghi vào bản Hiến Pháp của họ. Nhưng trên thực tế, mọi quyền tự do đều bị cấm đoán. Không những thế, họ còn đặt ra những điều luật để hù dọa như điều 79, khoản 1 bộ Luật Hình Sự Việt Cộng. Điều khoàn này quy định “Người nào hoạt động thành lập hay tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân thì bị phạt như sau: Người tổ chức, người xúi dục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt từ từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình” để hù họa những người muốn xử dụng “Quyền lật đổ chính quyền”.

Tóm lại, khi một chế độ không biết chăm lo săn sóc quyền lợi của người dân, không biết bảo vệ quyền lợi của người dân mà chỉ biết tham nhũng, hiếp đáp người dân, không biết lo cho tương lai của dân tộc, tiền đồ của tổ quốc thì người dân có quyền lật đổ chính quyền. Khi mà một chế độ chỉ biết vâng lời ngoại bang, nhượng đất, nhượng biển cho ngoại bang và gây ra không biết là bao nhiêu cảnh tang thương, chết chóc cho dân tộc như bọn lãnh đạo chế độ Cộng Hoà Chủ Nghĩa VN hiện nay đã làm thì đó là một chế độ phản dân, hại nước, người dân lại càng có lý do chính đáng lật đổ chúng để xây dựng một chế độ tốt đẹp hơn. Vì thế việc lật đổ chính quyền Cộng Sản VN hiện nay, không những là một quyền tối thượng của người dân mà còn là một nhiệm vụ cao cả của người dân. Bọn lãnh đạo Cộng Sản VN không thể vin vào bất cứ lý do gì để trừng phạt hay cản trở người dân yêu nước khi xử dụng quyền tối thượng này.

Bọn lãnh đạo Việt Cộng hãy mau mau tỉnh ngộ, đừng để cuộc cách mạng đổ máu xẩy ra, tới lúc đó, chắc chắn sẽ không một lực lượng nào có thể ngăn chặn nổi sự giận dữ cuồng nộ của người dân. Chắc chắn lúc đó người dân sẽ, không những tìm những tên đầu xỏ Việt Cộng, những tên Công An Việt Cộng ác ôn để thanh toán mà còn thanh toán luôn cả các tên đảng viên cộng sản, các tên công an, và có khi cà các thân nhân của bọn chúng và cả những tên đã dựa hơi bọn chúng để làm giầu hay để ức hiếp dân lành. 

Chú thích
(1) YeuHanoi viết:

“Lật đổ khác với cướp. Lật đổ chính quyền khác với cướp chính quyền.
Người dân có thể lật đổ chính quyền chứ không phải là kẻ cướp dù là cướp chính quyền.
Trong ngôn từ thường nghe nói : 9-3-44 phát xít nhật đảo chính Pháp ở VN. Thực chất là phát xít Nhật cướp chính quyền từ tay thực dân Pháp. Chính phủ Trần Trọng Kim năm 1945 là chính phủ lâm thời được chính quyền phong kiến Bảo Đại thỏa thuận bàn giao để chuẩn bị xây dựng một nhà nước mới không phong kiến. Tuy nhiên chính phủ Trần Trọng Kim chỉ tồn tại mấy tháng rồi bị mất do có kẻ cướp là đảng CS VN. Vụ cướp này không dùng bạo lực mà bằng cuộc đánh lừa quần chúng, nhưng vẫn đúng nghĩa là cướp. Những tuyên truyền rằng đảng CS giành chính quyền từ thực dân Pháp và phát xít Nhật là không đúng ( vì ngày đó VN có chính phủ Trần Trọng Kim như đã nói chứ Pháp và Nhật có còn nắm chính quyền đâu mà giành với giật từ hai kẻ này?







Đã vài năm qua, ở trong cũng như ngoài nước, trên nhiều ngàn trang mạng, các blogs, các facebooks, trên các diển đàn, trên các lời góp ý, kêu gọi hảy lật đổ chế độ việt cộng độc đảng, độc tài toàn trị, vì nó chính là nguyên nhân làm cho người dân Việt Nam sắp mất nước vào tay bọn Trung cộng, đời sống của người dân mất hết tự do, lầm than khổ sở như là những nô lệ của bọn quan quyền, không khác gì như thời trung cổ xa xưa.

Chí đã quyết như vậy, nhưng lật đổ nó bằng cách nào đây ?

Đã có rất nhiều ý kiến về vấn đề hạ bệ đảng việt cộng tại Việt Nam. Có thể tập trung những ý kiến đó vào 3 khuynh hướng :

:mrgreen: thứ nhứt cho rằng, để tránh đổ máu, tránh cảnh nồi da xáo thịt, hảy từ từ lật đổ nó bằng “quyền lực mềm, bằng cách mạng mềm” để rồi nó sẽ thay đổi, sẽ tự tan biến dần.
:mrgreen: thứ hai là hảy hòa hợp với cộng sản để chống Tàu cộng, xong rồi từ từ cải hóa chúng để có chế độ đa đảng, rồi sẽ có tự do.
:mrgreen: thứ ba là hãy dùng bạo lực chống lại chúng và tiêu diệt chúng.


Những ý kiến dùng quyền lực mềm đưa ra lý do:

“Việc của chúng ta cần làm là đưa ra ánh sáng những sự thật mà đảng che giấu, phân tích cho người dân thấy ích lợi của việc xóa sổ đảng CS đưa nước VN tiến tới đa nguyên, đa đảng, xã hội dân chủ tự do khi đó sự đồng thuận sẽ trào dâng mãnh liệt và hóa thành ngọn sóng thần xóa sổ đảng CSVN vào quá khứ!

Và bây giờ tất cả người VN từ trong nước, từ hải ngoại, không phân biệt thành phần, tôn giáo, khác biệt chính kiến hãy cùng nắm tay đoàn kết và tạo thành sức mạnh đập tan cái thành trì già nua lỗi thời lạc hậu: đảng CSVN!” (Trích Chống cộng, thân cộng, Dân chủ của Nguyên Anh)

Khuynh hướng nầy Không đồng ý dùng bạo lực với biện minh:

“Xóa bỏ bằng bạo lực: điều này vô cùng khó khăn khi nhà cầm quyền nắm nhiều quân sư đoàn công an và quân đội vũ trang và họ cũng không ngại ngần gì dùng thế lực đó để bảo vệ sự sống còn. Nếu chúng ta đi theo con đường bạo loạn lật đổ tất nhiên một bên cố giữ còn một kia muốn đổi thay sẽ tạo ra mâu thuẫn và châm ngòi cho một cuộc nội chiến mới sẽ xảy ra, không ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu và nước VN sẽ tốn nhiều nhân lực, tài lực, vật lực vào cuộc chiến. Điều đó lại càng không tưởng khi những nhà dân chủ không có một tấc sắt trong tay đối chọi cùng AK, lựu đạn và số đông áp đảo” (Trích Con đường nào cho chúng ta đi của Nguyên Anh). 

Đối với những người dù ở tình huống nào cũng không bao giờ chấp nhận chiến tranh, ý kiến nầy đối với họ là tuyệt vời. Tuy nhiên họ quên rằng, từ khi “nhập cảng” cái chủ nghĩa cộng sản vào áp dụng tại Việt Nam từ năm 1954 cho đến nay đã 59 năm, thế lực gây chiến tranh là bọn người lảnh đạo chế độ cộng sản Việt Nam. Chế độ nầy đã và đang gây chiến tranh với chính người dân trong nước. Bọn chúng đã dùng vũ khí để hăm dọa, giết hại, tù đày để tiêu diệt, bịt miệng những ai phê phán chế độ, phê phán kẻ cầm quyền, ngay cả những người góp ý kiến để làm cho xã hội được tốt đẹp cũng không được chúng dung tha. Nói chung là chúng dùng đủ mọi phương tiện trên mọi hình thức chiến tranh để tiêu diệt mầm móng chống đối lại bọn chúng, hiện nay có ngày nào mà không có người bị thương tổn, chết chóc do vũ khí của bọn cầm quyền gây ra. Không những bọn chúng đã gây chiến tranh trong nước, mà còn gây chiến trang lan qua các nước láng giềng như Việt Nam Cộng Hòa, Lào và Cambodia. Như vậy thử hỏi trong 59 năm qua người dân Việt Nam không phải đã và đang sống trong chiến tranh hay sao? Sợ chiến tranh không phải là tránh né nó, mà phải tìm cách xóa bỏ nó kể cả dùng bạo lực để triệt tiêu cái nguồn gốc gây nên chiến tranh.

Còn nói về chúng ta phải đưa ra ánh sáng những hành xử bất nhân, tàn ác, cướp bóc, coi giặc như cha của đảng cộng sản Việt Nam, thì đã được người dân thực hiện ngay từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 liên tục cho đến ngày nay, mà có ai thấy, ai biết việt cộng chịu cho đa nguyên đa đảng, xã hội có được tự do công bằng hay chưa ?

Mặc dù đã có những cái kiến nghị xin cho, những buổi biểu tình ôn hòa đòi hỏi, kể cả cởi truồng để phản đối, tự thiêu để cảnh cáo, mà bọn cầm đầu chế độ có chịu cho người dân một chút quyền tự do nào hay không, có chấp nhận đối thoại với những tổ chức ngoài đảng hay không ?

Tội ác của việt cộng đối với dân ngày càng chồng chất, không bao giờ bọn chúng chịu ngưng tay, thì còn phải chờ đưa ra ánh sáng bao lâu nữa ?

Nội cái vụ giới trẻ và nhiểu thành phần khác nhau, đã tụ họp ngoài công viên chỉ để quảng bá và thảo luận về Nhân Quyền, mà đã bị tay chân của bọn cầm quyền ngăn cản, ví bắt, đập đầu, thoi đá, đến đổi cả thế giới đều lên tiếng chỉ trích, phản đối, yêu cầu việt cộng ngưng ngay việc đàn áp dã man những người đòi hỏi về nhân quyền, thế mà bọn việt cộng nó có cho lọt vào lổ tai của chúng đâu. Những điều đó cho thấy rằng cộng sản không chấp nhận đa nguyên, đa đảng, tự do, vậy thử hỏi lấy cái gì để “trào dâng mãnh liệt và hóa thành ngọn sóng thần xóa sổ đảng cộng sản Việt Nam vào quá khứ” ?

Vấn đề người trong và ngoài nước hảy cùng nắm tay đoàn kết với nhau thì rất đúng, rất nên khuyến khích, nhưng nếu như khác chính kiến mà nắm tay nhau thì không thể, bởi vì người tin tưởng vào cộng sản coi người đòi hỏi tự do nhân quyền là kẻ thù, và ngược lại. Hai kẻ thù nghịch nhau không thể nắm tay với nhau, ngoại trừ có một người chịu từ bỏ cái chính kiến của mình.

Chủ trương dùng cách mạng mềm để thay đổi chế độ, có thể là một cuộc cách mạng tuyệt vời, không hao tổn một giọt máu nào của con người, nhưng chỉ là có hiệu quả là đối với các đảng phái bình thường khác, ở các nước coi trọng quyền dân. Còn đối với thể chế và đảng việt cộng hiện nay tại Việt Nam, cách mạng mềm chỉ là vật trang trí để che khuất cái xấu xa bẩn thiểu của chế độ đối với thế giới bên ngoài mà thôi.

Nói một cách khác, chủ trương dùng cách mạng mềm không thế nào lay chuyễn nổi cộng sản chứ đừng mong đến tiêu diệt nó. Đối với việt cộng, đảng cộng sản là độc tôn, nó tuyệt đối không cho phép ai khác trị vì nước Việt Nam

Vậy thì hy vọng việt cộng bỏ điều 4 trong hiến pháp, cho đa đảng cùng hoạt động chung với đảng cộng sản là điều không tưởng, là nằm mơ giữa ban ngày.





Bàn đến cái chủ trương “hòa hợp hòa giải với việt cộng để chống trung cộng”:
Nội hai chữ “hoà hợp” đã là bất khả thi đối với việt cộng rồi.

Như lịch sữ đã chứng minh, đảng cộng sản đã tự cho mình cái vị trí độc tôn, không chấp nhận cái lý thuyết, chủ thể nào khác, thì làm sao chúng chịu “hòa bình chung sống” với người khác chính kiến ? Nếu muốn hòa hợp với việt cộng, chỉ có một đường là đầu hàng chúng mà thôi. Mà đã đầu hàng thì sẽ bị chúng chỉ huy, sai khiến. Như vậy làm sao diệt được chúng đây, làm sao cải hóa chúng được, nếu không có 72 phép thần thông biến hóa của con khỉ Tôn Ngộ Không ?

Nói đến việc hòa hợp cùng với việt cộng đánh tàu cộng. Cái nầy mới đúng là lấy mặt trăng trên trời.
Việt cộng có chịu đánh tàu cộng hay sao?

Câu trả lời tức khắc là việt cộng không dám đánh đuổi trung cộng ra khỏi lảnh thổ Việt nam, bởi vì chúng đã và đang bán nước cho trung cộng.

Hảy nhìn thảm cảnh của ngư dân Việt bị hải tặc Hán cẩu hành hung, bắt cóc chuộc tiền, đốt phá tàu bè mà xem.

Hảy nhìn kỷ cảnh hàng chục ngàn tàu đánh cá có võ trang của Hán cẩu, xâm lấn hải phận của Việt Nam để ăn trộm, ăn cướp tài nguyên của nước mình một cách công khai, chẳng sợ trời sợ đất gì ráo.

Hảy thử đến Thác Bản Giốc, Ài Nam Quan mà coi. Các cơ ngơi ở đó ghi chú bằng chữ Tàu, người thì nói tiếng Tàu, chủ nơi đó là người Tàu, vì hiện giờ những nơi đó là lảnh thổ của Tàu.

Hảy nhìn xem trong các đô thị trong toàn nước Việt Nam, có rất nhiều nơi, thành phố toàn là người Tàu, nhà cửa của Tàu, trường học của Tàu, chợ búa của Tàu…Người Việt Nam nào léng phéng đến đó thì bị đối xử như ăn mày không bằng, đôi khi còn bị đánh đập trối chết nữa đó.

Hảy nhìn xem “nhà nước ta và quân đội ta”có hành động gì không, ngoại trừ vài lời lảm nhảm phản đối chiếu lệ của tên đại diện nhà nước việt cộng, phát ngôn nhân Lương thanh Nghị mặt dầy mà thôi.

Đã nhìn thấy mãn nhản rồi phải không ? còn đòi hoà hợp với việt cộng để đánh Tàu cộng nữa hay không ? Nếu vẫn còn tiếp tục với chủ trương nầy thì rõ ràng, những người đòi hòa hợp với việt cộng chỉ với một mục đích duy nhứt: đầu hàng việt cộng để tiếp tay với chúng, kéo dài nổi khổ đau, sự mất tự do nhân quyền, mất đi đời sống của một con người của toàn dân Việt Nam, và có chung một trọng tội đối với tổ tiên ông bà là tiếp tay việt cộng bán nước cho Tàu cộng nhanh hơn mà thôi. Nếu quả là như vậy thì những người nầy là những kẻ phản quốc chính hiệu con nai vàng.

Rốt cuộc lại, nếu thực hiện hai chủ trương trên, không thể nào biến đổi chế độ việt cộng được, cũng không có cách gì để hóa giải sự tàn ác của chế độ, và muốn tiêu diệt chúng lại càng không thể thực hiện được.

Hai câu thơ trong hịch Bình Ngô Đại Cáo của Ông Nguyễn Trải:
‘Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân thay cường bạo’

Tác giả bài viết ‘con đường nào cho chúng ta đi’ dùng hai câu thơ trên để phản bác chủ trương xóa bỏ độc tài cộng sản bằng bạo lực.
Ngược lại, hai câu thơ đó lại có ý nghĩa cổ võ cho chủ trương dùng bạo lực để tiêu diệt chế độ cộng sản cường bạo,hung tàn, thay bằng một chế độ có nhân có nghĩa.

Thật vậy, toàn bộ bài Bình Ngô Đại Cáo kêu gọi toàn dân Việt Nam hảy đừng ngại khó, ngại khổ, đừng sợ nguy hiểm, hảy đứng lên dùng toàn lực để đánh tan giặc Minh hung tàn, giành lại giang sơn Tổ Quốc, đem chí nhân thay thế cái chế độ cường đạo để trị dân, chớ nào có kêu gọi đừng xử dụng bạo lực bao giờ ? Nếu không dùng bạo lực thì làm sao đánh thắng giặc Minh ?

Như vậy, theo thiển ý, cả hai chủ trương bên trên không thể nào tiêu diệt được chế độ cường bạo hung tàn việt cộng, trái lại giúp chúng tiếp tục kéo dài chế độ hèn với giặc, ác với dân đến trường cữu.

Bây giờ thử bàn xem chủ trương dùng bạo lực để lật đổ chế độ việt cộng.
Phàm ở đời mà xử sự bất cứ việc gì bằng cách dụng võ đều là hạ sách. Từ những lời dạy của Thánh Hiền “tiên lễ, hậu binh”, cho đến các vấn đề xung đột trên thế giới hiện nay, lối giải quyết tốt đẹp nhứt đều qua con đường đàm phán, thương thuyết. Thế nhưng, với ai khác kìa, chớ không thể nói chuyện đàm phán với chế độ việt cộng.

Với các chế độ cộng sản trên thế giới, có ai thấy nước nào có thể đàm phán với cộng sản mà không bị sứt đầu lổ trán không. Bọn chúng luôn có chủ trương “được đằng chân, lân đàng đầu”, có nghĩa là nếu thuận theo ý chúng thì chúng đồng ý, bằng không thì chúng tẩy chai hội nghị, phủi đít đi ra. Những sự việc đó đã xảy ra như cơm bửa tại các hội nghị đàm phán Genève 1954 và hiệp ước đình chiến Paris 1973 về Việt Nam.

Đàm phán với việt cộng cùng nghĩa với “đưa dê vào miệng cọp”. Cho nên đối với việt cộng, cái sách lược “tiên lễ hậu binh” không thể dùng được. Điều nầy, người Việt Nam ở trong nước đã có những kinh nghiệm đớn đau với bọn độc tài độc đảng việt cộng, không có đủ giấy mực nào kể lại cho hết những đớn đau đó, chỉ cần đại khái nhớ cho, những đơn khiếu nại về việc bị cướp đất cướp nhà; việc bất công chèn ép trong đời sống; việc phản đối trung cộng cướp biển đảo, hà hiếp người Việt Nam, chuyện các quan phụ mẫu bè phái tham nhũng hối lộ, vân vân…Đơn từ, kiến nghị góp ý nặng hàng tấn giấy gởi đi, mà có tên khỉ gió việt cộng nào ngó ngàn tới không ?

Đã không thể dùng lễ để van xin cho mình cái quyền lợi hiển nhiên của mình, giờ chỉ còn có cách thu hồi về bằng cách dụng võ mà thôi.
Dùng bạo lực ở đây không giống như cách tả chân của tác giả bài viết “con đường nào cho chúng ta đi” là dùng “AK, lựu đạn” trực tiếp chống chọi lại bạo quyền việt cộng.

Bạo lực ở đây không phải tổ chức một lực lượng quân sự, rồi lập chiến khu để đánh lại lực lượng quân đội, công an và các lực lượng ngoại vi của nhà nước. Không có một người dân Việt Nam nào lại muốn lập lại cảnh cốt nhục tương tàn, nồi da xáo thịt như bọn việt cộng Hà Nội đã xử dụng đối với người dân nước Việt Nam Cộng Hòa thời 1970.

Dùng bạo lực ở đây là kêu gọi những người ở trong quân đội, trong lực lượng công an còn có lương tâm, còn có nghĩa khí của một người Việt Nam, hảy tạm thời dẹp bỏ tính ích kỷ cá nhân, lòng ham muốn vật chất, hảy quay họng súng vào những kẻ nào hà hiếp dân, vào những tên bán nước cho Tàu, vào những tên đàn áp và bóp nghẹt tự do của dân mà bóp cò.

Dùng bạo lực ở đây là tất cả người dân việt nào còn muốn thấy tương lai của đất nước được phồn vinh, tương lai cho con cháu mình được trong sáng, hảy kết hợp lại thành một lực lượng khổng lồ, chống cự lại bọn công an sát nhân. Mỗi khi bị bọn chúng đàn áp bằng vũ lực, đừng giơ tay chịu trói, cuối đầu chịu đánh chịu đá như lúc trước nữa, mà hảy trả đòn bằng những cú đấm đá lại bọn chúng. Nếu chúng dùng vũ khí để sát thương thì hảy nhờ đến các anh em quân đội và cảnh sát đã phản tỉnh, chỉa súng vào bọn côn đồ đang ức hiếp dân mà bóp cò. Muốn có tự do phải chấp hận gian nan nguy hiểm.

:arrow: Có dám làm như vậy thì người dân Việt Nam mới mong lật đổ được chế độ độc tài độc đảng sát nhân của bọn việt cộng tay sai cho bọn trung cộng xâm lược.
:arrow: Có dám làm như vậy thì nước Việt nam mới có cơ hội sánh vai với cả cộng đồng thế giới, mới có thể ngẩng đầu tiến bước đến vinh quang.
:arrow: Có dám làm như vậy mới không hổ thẹn là con cháu, là hậu duệ của những đấng Anh Hùng đã có công lập quốc, kiến quốc và bảo vệ giang sang Việt Nam.


“Công Dân ơi, mau hiến thân dưới cờ, 
Công Dân ơi mau làm cho cõi bờ,
Thoát cơn tàn phá, vẻ vang đời sống,
Xứng danh ngàn năm Dòng Giống Lạc Hồng”.

Lão Ngoan Đồng

No comments: