Vũ Ngọc- Uyển - Uyen VO
Tôi có quê hương sao không ở được ?!...
Đành bỏ ra đi lưu lạc xứ người,
Thương nhớ vô cùng ngọn rau tấc đất,
--------------
Tôi có quê hương sao không sống được? !
Xa cách mẹ cha, làng xóm, lũy tre xinh,
Sống bơ vơ từng ngày lạ bước,
Ngoảnh mắt nhìn non nước mãi điêu linh ?!
Tôi có quê hương sao không sống được?
Từ độ Tháng Tư gãy súng tan hàng,
Bạn bè thân thương đứa còn đứa mất,
Đứa lao tù, đứa bỏ xác biển hoang !
Tôi có quê hương sao không ở được .?
Bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát,
Hận thù gì mà gieo rắc hờn căm ? !
Tôi có quê hương sao không sống được ?!
Địa ngục trần gian! Em hỡi đã vì đâu ?
Có lẽ ngày xưa Ông cha bạc phước ? !
Nên bây giờ con cháu khắp năm châu !
Tôi có quê hương sao không ở được ? !
Đất nước hiền hòa cạnh Thái Bình Dương,
Công đức cao dày cha ông thuở trước,
Ai phá sạch rồi ! Tan tác…thê lương ? !
Tôi có quê hương sao không ở được ? !
Hai tiếng Việt Nam từ thuở ra đời,
Núi ngát sông sâu rừng vàng biển bạc,
Tôi có quê hương sao không ở được ! ?
Bốn nghìn năm văn hiến vẫn xinh tươi.
Cho đến hôm nay lòng người bạo ác,
Thanh bình rồi ! xương máu vẫn còn rơi !
(Thanh bình rối ! tù ngục khắp nơi nơi !)
Tôi có quê cha sao không sống được ? !
Ai đem hung tàn giày xéo quê hương ? !
Giáo dục cháu con hận thù bạo ngược,
Nhân nghĩa không còn! Ối ! độc ác.. đau thương !
Tôi có quê hương sao không sống được ?!
Nỗi buồn nầy âm ỉ mãi không nguôi !
Cháu chắc mai sau thành người ngoại tộc !
Càng nghĩ căng đau, càng thấm… ngậm ngùi !!!.…
Vũ Ngọc- Uyển
Tháng Tư 2022.
------------
CHIỀU BUỒN XUỐNG PHỐ BOLSA
Chiều buồn xuống phố Bolsa,
Nghe màu thương nhớ theo tà áo bay,
Buâng khuâng tháng chết theo ngày
Dẫu Em ngọc thốt hoa cười,
Nhìn trong mắt biếc rạng ngời lưu vong
Dẫu em má phấn môi hồng,
Thướt tha áo lụa cũng trong lạc loài
Tôi đi, đi giữa xứ người,
Hồn hoang lạnh buốt mấy trời bơ vơ,
Không gian lớp lớp sương mờ,
Ngoái nhìn non nước, hồn ngơ ngn sầu
Hòa bình sao mãi thương đau?!
Hết rồi đế quốc thêm màu điêu linh!
Quê cha đất mẹ thâm tình,
Sao không ở được cũng đành lìa xa?!
XXX
Hai bên phố thị như là Việt Nam,
Nhìn người qua lại quen thân,
Nỗi niềm lưu lạc cứ âm ỉ hoài,
Cà phê giọt ngắn giọt dài,
Giọt rơi xuống mộng, giọt ngoài hư không
Tôi giờ cành củi trôi sông,
Lạc trăm nhánh rẽ vào lòng đại dương,
Tôi như cá lội hồ, mương,
Gặp cơn hồng thủy, lạc đường sông xa,
Tôi như cây đã trỗ hoa,
Gặp cơn gió dữ bứng qua xứ người,
Đất màu bén rễ xanh tươi,
Mà trong gió buốt đau lời quê xa.
X X
Chiều buồn xuống phố Bolsa,
Rủ dăm thằng bạn la cà uống chơi,
Rượu say, quên hết chuyện đời,
Quên ngày xuân cũ, quên trời đất xưa,
Uống cho quên kiếp sống thừa,
Ăn nhờ ở đậu sao chưa kinh hoàng !?
Uống cho túy lúy trần gian,
Trong con say, bỗng thấy hàng tre xanh,
Khói lam chiều, mái nhà tranh,
Và…con cuốc bỗng cuối ghềnh hót vang./.
VŨ- NGỌC- UYỂN
Midway city 2000
No comments:
Post a Comment