Mới đây mà đã tròn đúng 27 năm kể từ ngày tôi và đại gia đình đặt chân xuống Phi Trường Houston vào một đêm tối 10 giờ rưỡi ngày 2 tháng 2 của năm 1990. Tất cả có 17 người được cậu em vợ bảo lãnh trong chuyến đi, nhưng vì trục trặc giấy tờ, người Mẹ của chúng tôi cùng với hai đứa cháu nội phải bị ở lại đúng một năm sau mới lên máy bay được, và gia đình ông anh thứ ba gồm hai vợ chồng và bốn đứa con cũng bị trễ mất 20 ngày sau mới được đi. Như thế trong chuyến đi đầu tiên chỉ có tám người, trong đó có hai vợ chồng tôi.
Suốt trong trận chiến An Lộc, mùa hè đỏ lửa năm 1972, Tr/Tá Lý Đức Quân là Trung ĐoànTrưởng/TRĐ7/SĐ5BB, TRĐ này đang hành quân phía tây thị xã An Lộc. Ngày 7/4/72 toàn bộ đơn vị ông vào phòng thủ vòng đai phía tây nam thị xã từ cổng Xa Cam đến cổng Phú Lố.
Trước 1975 thanh niên miền nam đến 18 tuổi dù muốn hay không cũng phải nhập ngũ, đó là trách nhiệm của người trai thời chinh chiến, tôi còn nhớ ngày ra đi vợ ôm hôn một lần cuối cùng trước khi đi lính, vì không biết đến khi nào mới trở về, một năm, hai năm, hay vĩnh viễn, khi ra đi tôi cũng không ước mơ gì cho bản thân mình,,
Tôi nhớ một sáng Tháng Tư tại quán cà phê con Pha, ông Giáo ngồi trầm ngâm bên ly cà phê đen nguội lạnh. Tôi tôn trọng sự suy tư của ông nên cũng chẳng hỏi gì, cúi đầu đọc báo.
Mới đó mà tao về VN thăm mày và bạn bè cũng đã mười mấy năm rồi nhỉ ? . Thời gian qua mau quá, tao cứ mong chờ cho cái chế độ bạo tàn CSVN sụp đổ rồi mới về lại thăm mày và đám bạn học cũ của bọn mình chỉ còn mấy đứa sống sót ở quê nhà .
Mấy thằng bạn của đám mình qua đây được mấy đứa, nhưng cũng đã chết dăm ba thằng, như thằng Chúc, thằng Toàn .