J.B Nguyễn Hữu Vinh
Tôi sinh ra sau khi cuộc “Cải cách ruộng đất” (CCRĐ) được thực hiện xong. Khi tôi có chút hiểu biết thì những sự kiện đã xảy ra trước đó cả chục năm vẫn hàng ngày, hàng giờ được nhắc lại như một nỗi kinh hoàng. Nỗi kinh hoàng đó không phải là bom rơi, đạn lạc, người chết hay lũ lụt… mà nó hiển hiện và tồn tại trong từng công việc, từng cách nghĩ, việc làm của người dân Việt Nam đã chịu ảnh hưởng từ “cuộc cách mạng long trời lở đất” trước đó được gọi là CCRĐ.Ở cuộc cách mạng đó, điều duy nhất đạt được thành công rõ nét nhất, chính là sự phá hủy nhanh chóng một nền văn hóa Việt Nam được xây dựng qua cả ngàn năm và thường xuyên được coi là nền văn hiến quý báu từ lâu đời.
Cuộc CCRĐ với khẩu hiệu rất đơn giản, hiền lành “Người cày có ruộng” đã nhanh chóng đưa cả xã hội Việt Nam với con số nông dân chiếm tuyệt đối lao vào một cơn cuồng nộ cướp, phá, giết… bất chấp tất cả những nguyên tắc xã hội xưa nay là bảo vệ sự công bằng, bác ái và nhân hậu, trật tự và luân lý. Ở cuộc CCRĐ đó, những giá trị tinh thần bị hủy hoại rất thành công. Những hiện tượng con đấu cha, vợ tố chồng vốn là điều tối kỵ trong truyền thống văn hóa Việt Nam từ ngàn đời không hề được dung dưỡng, này được dịp tha hồ thể hiện để “lập công”.
Có thể nói, cuộc CCRĐ đã thật sự làm “long” và “lở” không chỉ là trời đất, mà thực sự đã làm long, lở và sụp đổ, tan rã một hệ thống đạo đức, văn hiến tự ngàn đời. Nhà văn Dương Thu Hương có viết, đại ý rằng: Đất nước Việt Nam đã qua lịch sử cả ngàn năm, trải qua bao nhiêu chế độ. Nhưng, chưa có một chế độ nào có thể làm cho con đấu cha, vợ tố chồng, con gái, con dâu vu cáo cha đẻ, bố chồng cưỡng hiếp mình. Chỉ có chế độ Cộng sản làm được điều “vĩ đại” đó mà thôi.
Và cứ thế, xã hội đi vào cơn trầm luân của chủ nghĩa vô thần, vô luân, vô luật pháp. Kể từ đó, cái gọi là “vô sản”, cái sự “nghèo” được coi là môt phẩm chất tốt đẹp nhất để tiến thân trong xã hội cộng sản. Sự phân tầng xã hội căn cứ vào mức độ “nghèo” của cá nhân đạt đến mức nào. Có thể nói rằng: Trừ giai đoạn những người Cộng sản lộ nguyên hình là các tư bản đỏ, phần trước đó, sự nghèo khó là tấm áo khoác của hầu như toàn bộ bộ máy lãnh đạo, là nấc thang, là tiêu chuẩn cho việc thăng quan, tiến chức và cầm quyền trong xã hội Việt Nam.
Câu khẩu hiệu “Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ” của Trần Phú Tổng bí thư Đảng CS được dùng như một câu Kinh Thánh trong mọi hành động xã hội, đã nhanh chóng đưa Việt Nam vượt ra khỏi ranh giới xã hội loài người. Cái gọi là “thành phần” xuất hiện trong CCRĐ thời đó, cho đến nay tròn 60 năm sau vẫn ám ảnh trong từng tờ hồ sơ, lý lịch của các em nhỏ đến trường, dù chúng chẳng hiểu “thành phần” nghĩa là cái gì và từ đâu ra.
Dần dần theo với thời gian, với những lo toan của cuộc sống đầy gian nan vì kinh tế, giá cả, độc hại, môi trường… người ta nguôi ngoai dần với những tội ác mà cái gọi là CCRĐ đã gây ra cho dân tộc. Cả xã hội, cả đất nước gồng mình lên qua bao cuộc chiến tranh và cố quên đi những nhức nhối, lở loét, hận thù âm ỉ trong lòng người nông dân xuất phát từ cuộc CCRĐ đã qua.
Bỗng nhiên, hôm nay nhà nước mở “Triển lãm về Cải cách ruộng đất tại Hà Nội”.
Ngay từ khi nghe tin có cuộc triển lãm về Cải cách ruộng đất tại Hà Nội, nhiều người đã tỏ ý nghi ngờ về mục đích và nội dung của nó. Nhiều câu hỏi được đặt ra: Tại sao sau 60 năm, giờ nhà nước Cộng sản mới nói đến CCRĐ? Phải chăng, họ muốn thật sự nhìn nhận lại những sai lầm, những hậu quả để rút kinh nghiệm? Phải chăng, đã đến lúc nhà cầm quyền CSVN hiểu rằng không thể có điều gì giấu kín mãi được. Khi mà sự bưng bít đang được thực hiện, thì những tác phẩm như Ba người khác của Tô Hoài, Đêm giữa ban ngày của Vũ Thư Hiên và mới đây là Đèn Cù của Trần Đĩnh sẽ còn hấp dẫn bạn đọc trong và ngoài nước.
Những câu hỏi đó, thôi thúc chúng tôi đến khai mạc “Trưng bày chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957″ tại 25 Tôn Đản, Hà Nội.
Triển lãm hay cuộc đấu tố mới?
Khi chúng tôi đến, thủ tục khai trương Triển lãm đã bắt đầu. Theo như Ban tổ chức, thì việc triển lãm là nhằm để “cho thế hệ sau hiểu hơn về CCRĐ”. Thế nhưng, nhìn vào đám người tập trung khoảng vài ba chục ở buổi khai trương, người ta mới cảm nhận được rằng: Sau mấy chục năm dưới sự lãnh đạo của đảng, thế hệ trẻ ngày nay cho rằng sự quan tâm đến những vấn đề ngoài bản thân mình là điều xa xỉ. Tập trung xem triển lãm, chủ yếu là mấy ông già hoặc công an, cán bộ, một số các cháu gái phục vụ với áo dài đỏ lăng xăng đi lại cầm băng đỏ và kéo. hàng loạt các phóng viên truyền hình, quay phim tua tủa. Chỉ có vậy.
Chưa rõ cái “dân chủ” cái “giá trị to lớn” của CCRĐ ở đâu, người ta chỉ biết rằng đó là một cuộc cướp bóc trắng trợn và được cả xã hội tiến hành dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản. Hậu quả của nó là hàng trăm ngàn con người bị cướp bóc, ảnh hưởng, hàng loạt người bị giết chết bằng nhiều cách. Thậm chí là ngay cả những người là ân nhân của Đảng cũng không thoát bày tay của đảng đưa sang thế giới bên kia mà miệng vẫn hô vang “bác” và đảng muôn năm(!).
Thế rồi, tất cả vào khu gian trưng bày hiện vật triển lãm. Không gian của Triển lãm trong một căn phòng khá rộng, hơn 200 mét vuông.
Cũng không có gì lạ khi nhìn hình thức bài trí của Triển lãm này. Nếu như, người ta kinh hoàng đến tận ngày nay các buổi đấu tố địa chủ khi xưa, thì bây giờ vào xem lại Triển lãm này, người ta sẽ thấy rõ tư duy đấu tố đang được lặp lại dưới hình thức “Trưng bày hiện vật”.
Đó là khu vực tố cáo đời sống “sung sướng, giàu có bọn địa chủ”, nào là cái điếu hút thuốc, đôi giày thêu, chiếc ấm đồng, cái sập gụ… tất cả đều được đưa ra ghép vào tội ác của bọn địa chủ, phong kiến.
Một vị nhìn phương phi, mặc chiếc áo xám có hình cờ Việt Nam như các đại biểu Quốc hội vẫn đeo đi cùng với vài quan chức của nhà bảo tàng. đám báo chí chĩa máy quay, máy ảnh vào đó đi từng bước. Tôi đi bên cạnh một vòng theo chiều kim đồng hồ bám dọc tường. Lời cô thuyết minh viên leo lẻo: “Nhữn hiện vật này chứng minh rằng bọn địa chủ bóc lột nhân dân ta thậm tệ”. Thế nhưng, có lẽ chính cô ta không hiểu từ “bóc lột” nó có nghĩa như thế nào và trong những thứ được trưng bày ở đây, thứ nào là bóc, thứ nào được lột và từ đâu.
Đi bên cạnh, cô thuyết minh viên áo đỏ liên tục: “CCRĐ xóa bỏ chế độ người bóc lột người, là cách mạng về quan hệ sản xuất và nông dân đổi đời…” và rất nhiều ngôn từ như xưa nay đảng vẫn nói.
Qua chỗ hai người kéo cày, tôi bảo: “Bây giờ khác xưa rồi, bây giờ có tận bốn đứa học sinh kéo bừa cơ”. Mọi người cười ồ, ông quan này cũng gật đầu đồng tình làm mình thấy lạ là một ông quan có thái độ vui thế. Đi một đoạn, ông hỏi: Ở huyện nào đấy? Không hiểu ông định hỏi quê quán hay nơi ở nhưng không tiện hỏi lại, nên tôi trả lời: Tôi ở ngay HN đây thôi. Và cứ thắc mắc không biết ông này là ai.
Có thể nói, những hiện vật trưng bày trong cái gọi là Triển lãm này là một mô hình đấu tố mới, nhằm lấp liếm, bào chữa cho những tội ác đối với ngay cả những đồng bào của mình, đối với những người có đầu óc và tri thức làm giàu cho quê hương đất nước. Bỗng dưng một ngày đẹp trời họ được hưởng nhờ thành quả Mác – Lenin xếp họ vào “giai cấp bóc lột”. Và họ bị cướp đoạt, bị tra tấn, bị bắn, bị giết và “CCRĐ hoàn thành thắng lợi”.
Cố thuyết minh viên chỉ vào hai chiếc áo rách mà rằng:“Đây là hai chiếc áo của nông dân, bị bọn địa chủ bóc lột thậm tệ. Nhưng không phải tất cả các địa chủ đều xấu, mà vẫn có những địa chủ tốt”. Khi hết buổi thuyết minh, tôi nói với cô ta: “Cô thuộc bài, nhưng nói có những địa chủ tốt là sai”. Cô ta hỏi lại: “Sai chỗ nào ạ”. Tôi đáp:“Cô có hiểu Trần Phú đã viết Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc, trốc tận rễ” hay không mà bảo có địa chủ tốt? Tốt sao phải đào?”. Cô ta ấp úng: “Nhưng mà những điều đó đã qua hơn 50 năm rồi ạ”. Tôi hỏi lại: “Vậy sao chiếc áo rách này hơn 50 năm vẫn còn giữ?”. Cả phòng triễn lãm cười vang.
Thật ra, tranh luận với cô ta thì chẳng có mấy tác dụng. Nhưng điều thú vị, là chính những người tham gia vào xem triển lãm lại là những người luôn có những cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm mà không dám phản ứng khi bên cạnh, bên ngoài là hàng loạt công an. Một người chụp ảnh liên tục các hiện vật lầm bầm trong miệng: “Đ.M, cứ tưởng là chúng nó phục thiện, biết nhận lỗi, ai ngờ lại bày trò lưu manh này ra”.
Và khi chụp hình xong, anh ta kết luận: “Thôi, cái hay hôm nay, là chúng nó đưa ra để dân biết rằng cái giai cấp địa chủ, phong kiến ngày xưa chẳng là cái đ. gì so với bọn quan cộng sản tham nhũng hôm nay”.
(Còn tiếp)
Hà Nội, Ngày 9/9/2014 - J.B Nguyễn Hữu Vinh
Thật ra, trước khi đến tham dự cuộc Triễn lãm này, hẳn nhiên là mọi người dân Việt Nam từ già đến trẻ không ai không ít nhất một vài lần trong đời đã được nghe, được nói đến sự rùng rợn, sự bất nhân trong cuộc CCRĐ đã từng xảy ra trên đất nước ta. Thế nên, việc người ta đến, để xem, để tham quan, tham dự không chỉ là việc xem nó ra sao, mà điều cơ bản là để xem thái độ nhìn nhận với những tội ác đã gây ra như thế nào.
Như trên đã nói, việc trưng bày hiện vật tại cuộc Triển lãm này, gợi nên một cuộc đấu tố mới, mà nạn nhân là oan hồn của hàng trăm ngàn người đã chết, đã điêu đứng, đã tán gia bại sản trong biến cố cả xã hội lên đồng cướp đoạt có tổ chức mang tên CCRĐ.
Những vật dụng đời thường của người dân xưa kia được mua sắm bằng sức lao động, trí tuệ và công sức mồ hôi, nước mắt của họ được đưa ra như những bằng chứng tố cáo họ đã “bóc lột người dân Việt Nam hết sức thậm tệ” mới có những thứ này. Đó là sập gụ, tủ chè, nồi đồng, áo quần đẹp.. bên cạnh người nông dân bị bóc lột là tấm áo vá chằng vá đụp, ngôi nhà tranh vách đất được tạo dựng lại. Nhìn những vật dụng này, nó gợi cho người xem lòng căm thù bọn bóc lột. Sự bóc lột đó ra sao? Đó là những chiếc thùng hai đáy, khi người vay đến đáy trên và khi trả thì phải trả đáy dưới. Thế là bóc lột, thế là ngồi mát, ăn bát vàng. Mặc dù việc vay, trả là thỏa thuận giữa người vay và người cho vay.
Thế nhưng, khi xem những hiện vật kia, những câu hỏi sau đây hiện ra cần lời đáp. Đó là vì sao, ngày xưa Đảng nhất định phải lãnh đạo nhân dân lật đổ địa chủ thống trị, cướp bóc, bắn giết họ và tiêu diệt họ?
Nếu những vật dụng như đang trưng bày kia đã nung nấu căm thù của người dân? Vậy thì ngày nay người dân sẽ xử lý thế nào với những cán bộ cộng sản đi những chiếc xe trị giá 3.000 con trâu? Những ngôi biệt thự giá hàng ngàn cây vàng mà cán bộ cộng sản “mượn” của dân nhưng không trả trong khi dân còn phải tự tử để lấy tiền phúng viếng cho con đi học?
Nếu vì những chiếc thùng hai đáy kia làm cho người dân khốn khổ. Thì nhân dân Việt Nam ngày nay cần phải làm gì khi họ nghiễm nhiên bị trấn lột từ phía nhà nước từ tiền viện phí, học phí, giá cả, xăng dầu, các loại thuế, phí từ cầu đường, cho đến nhà vệ sinh… và cả nghĩa địa. Thậm chí ngay cả nhà cửa đất đai cha ông họ đổ máu xương mới xây dựng lên được mà đảng thích áp đặt ra sao thì buộc người dân phải chịu như vậy, nếu không thì đã có… nhà tù và súng đạn?
Nếu người nông dân phải vùng lên lật đổ chính quyền phong kiến ngày xưa, vì quan lại sống trong những ngôi nhà đẹp đẽ trái ngược với những ngôi nhà đất xiêu vẹo, thì ngày nay, sau hơn hai phần ba thế kỷ theo sự lãnh đạo của đảng đi cướp phá giai cấp bóc lột, họ sẽ phải làm gì khi những đảng viên đang sống trong những biệt thự xa hoa, lộng lẫy? còn người dân sống trong những“đặc khu ổ chuột giữa Sài Gòn”, Hà Nội, thậm chí bị cướp mất đất đai nhà cửa khi phải lưu vong trên chính quê hương mình?
Phải chăng, tội lỗi của địa chủ, quan chức phong kiến ngày xưa là ở chỗ họ không biết cách có cô em nuôi cho tiền xây biệt thự lộng lẫy như Tổng Thanh tra Chính phủ, không biết cách dán hộp các tông ngoài giờ kiếm tiền mua nhà khủng như Thống đốc ngân hàng nhà nước Lê Đức Thúy, không biết cách trồng cao su xây biệt thự như Chủ tịch Bình Dương hoặc không biết đẻ con nhiều tiền để xây dinh cơ khổng lồ như Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương?
Thực chất, những địa chủ khi xưa, những quan lại phong kiến thời đó, họ chỉ thiếu và thua một điều: Họ không đủ khả năng và không có cơ hội để trơ trẽn và bất chấp liêm, sĩ, nhân cách như những đảng viên ưu tú kia của Đảng CS. Có lẽ, cái hạn chế của bọn đế quốc, phong kiến so với đạo đức, văn minh CS là chỗ đó, tức là đã không tạo ra được những cán bộ ưu tú như “Đảng ta”. Và kết cục là đã thua, “đảng ta” đã cướp được chính quyền từ họ.
Bên cạnh tôi, các nhà báo, đài truyền hình đua nhau phỏng vấn, ghi hình những người nói lên cảm xúc khi thăm triển lãm, ca ngợi cuộc CCRĐ vĩ đại. Một người đang “chém gió” hăng say trước máy quay truyền hình rằng: “Nhiều tác phẩm như Tắt Đèn, Kim Lân… nhưng bây giờ tôi mới thấy một chiếc áo nông dân vá chùm vá đụp…”. Tôi hỏi ông ta:
- Thưa ông, ông nghĩ gì cuộc CCRĐ để nhằm “đưa lại ruộng cày cho nhân dân”, giờ ruộng đất lại vào tay quan chức của nhà nước, của đảng. Vậy ông nghĩ gì và liệu có phải làm lại cuộc CCRĐ đó không?
Câu trả lời của ông ta là: Chính sách đất đai là sở hữu toàn dân, nhà nước quản lý, là nọ, là kia… nhưng ruộng đất bây giờ ai chiếm hữu thì… tôi không biết.
Thùng hai đáy, công cụ bóc lột
của địa chủ ngày xưa.
Luật cộng sản, công cụ cướp
đoạt của cộng sản ngày nay.
Với súng, đạn, sắt thép và nhà tù cùng với hệ thống loa tuyên truyền triền miên, dai dẳng mọi nơi mọi lúc, thật sự đảng CS đã làm được một điều kỳ diệu: Tẩy não người dân.
Cái gọi là Cuộc cách mạng tư tưởng và văn hóa của Cộng sản thành công đến mức các nạn nhân tự nguyên tung hô, ca ngợi thủ phạm. Đau đớn và xót xa cho thân phận những kẻ cả tin và mê muội đến tận cùng. Tôi đã từng nghe về những nạn nhân cho đến khi bị đảng chặt đầu vẫn hô vang “Hồ Chủ tịch muôn năm” hay “Đảng CS muôn năm” mà không thể nào tin nổi.
Thế nhưng, đời lắm sự bất ngờ.
- Bác cho biết, cuộc trưng bày này có ý nghĩa gì không? khi mà quan chức nhà nước giờ còn nhiều đất đai hơn cả địa chủ ngày xưa?
- Nếu bây giờ có CCRĐ, thì bác sẽ xung phong làm đao phủ để đi chém những thằng đã chiếm lại đất đai, tài sản của nhân dân, của những người nghèo. Hiện nay còn nhiều tầng lớp ăn trên ngồi trốc.
- Vì sao?
- Vì bây giờ nó bóc lột dân tợn quá.
- Bây giờ vẫn còn bóc lột sao?
- Bóc lột quá đi chứ.
- Xin hỏi bác thêm một câu: Vừa rồi, bác nói một câu là nhờ có “bác Hồ”. Vậy “bác Hồ” là người đứng đầu chính phủ lúc bấy giờ có chịu trách nhiệm gì về vấn đề này không? Hay mấy giọt nước mắt đó ông đã phủi hết trách nhiệm về tội ác của CCRĐ?
- Nói thế thì… hôm nay tôi không mang một tài liệu của Hoàng Tùng nói về việc này…
Vậy đấy, với những nạn nhân, họ vẫn luôn coi “bác Hồ” và đảng vô tội. Đó mới là thành công, mới là ngoạn mục.
Tò mò, tôi gặp lại ông sau triển lãm. Ông cho biết: Ông tên là Lê Đình Phúc, năm nay 73 tuổi. Bố ông là Lê Đình Hàm, một người có công với đảng và tuyệt đối tin tưởng “bác Hồ”. Thế nhưng, khi cơn bão CCRĐ do đảng CS đưa đến, lưỡi hái của đảng đã không chừa cả người bạn của đảng là bố ông. Ông Lê Đình Hàm bị bắn chết cùng một lúc với bà Nguyễn Thị Năm vào ngày 09/7/1953 tức là 29/5 âm lịch.
Điều mà ông tâm đắc là cho đến nay, là ngay khi bị bắn chết, bố ông vẫn hô to: “Hồ Chủ tịch muôn năm”, “Đảng Lao động VN muôn năm” và coi đó như hành động vẻ vang chứng tỏ sự vô tội của bố mình. Tiếc thay, dù đã hô thật to cả Đảng và “Bác” thì cái mạng cũng không thể bảo toàn. Nghe ông say sưa kể, tôi chợt nghĩ: Không rõ, nếu có “Bác” ở đó, thì liệu “bác” có cứu Cụ Lê Đình Hàm khỏi lưỡi hái của đảng hay không?
Và từ đó đến nay, ông đi khiếu nại từ trung ương đến địa phương, nhưng chưa có chỗ nào giải oan cho bố ông, ngoại trừ ông Trần Đức Lương cấp cho bố ông Huân Chương kháng chiến. Ông đưa tấm ảnh ba cái đầu đặt trên đất nói rằng: Đây là đầu của Hai Hiên, cậu bố ông đã bị Pháp giết man rợ khi đầu độc nhà bếp của chúng. Tôi buồn cười bảo:
- Đầu độc giết cả trung đoàn của Pháp mà nó giết thì có man rợ bằng bây giờ dân không làm gì mà đưa vào đồn công an ra còn cái xác và được báo là tự tử không ông?
Ông ngẩn mặt nhìn tôi rồi nói: “Anh nói đúng, nhưng… thẳng thắn quá”.
Video: Phỏng vấn tại Triển lãm CCRĐ:
Ngay từ khi kết thúc, cuộc Cải cách ruộng đất (CCRĐ) đã ẩn chứa nhiều vấn đề mà đảng CSVN gọi là “sai lầm”. Điển hình là hình ảnh ông Hồ Chí Minh rút khăn lau mắt. Thế rồi, cái “sai lầm” đó ra sao, tầm mức nào, ai chịu trách nhiệm… tất cả cũng rút lui dần vào bí mật đi kèm những nỗi sợ hãi mơ hồ như chính khi nó đang được thực hiện. Nỗi sợ hãi đến từ bạo lực, từ không luật pháp, từ đám đông cuồng nộ cướp bóc đã ám ảnh, dai dẳng 60 năm nay.
Và đến cuộc Triển Lãm này chỉ là màn đấu tố được dựng lên chỉ nhằm giấu nhẹm và làm biến tướng đi cái “sai lầm” đó.
Đâu rồi tiếng thét gào?
Cuộc CCRĐ được tiến hành ở VN hơn 10 năm, để lại hậu quả đau đớn, tang tóc và tàn phá đất nước như trên đã nói.
Nông thôn Việt Nam vốn hàng ngàn năm nay xây dựng nên một nền văn hóa cần cù, chịu khó, tương thân, tương ái, đùm bọc lẫn nhau chống lại thiên tai, địch họa và cùng tồn tại.
Bỗng nhiên một ngày có Đảng về “ba cùng” để “bắt rễ, xâu chuỗi trong quần chúng”. Và họ nhanh chóng trở thành kẻ thù của nhau, một thứ kẻ thù ‘không đội trời chung”. Những câu chuyện rùng rợn mà thế hệ chúng tôi được nghe, chắc không có nơi nào trên thế giới này có thể lặp lại.
Ở đó không chỉ có những tiếng cười của nông dân được chia “của thực” sau khi theo Đảng đấu tố, tra tấn, đánh đập giết chóc rồi cướp phá. Những của cướp được đem chia lại là của những người bà con, láng giềng, họ hàng làng xóm mới hôm qua, còn đi chung một con đường, uống chung một giếng nước, khi đói kém, ốm đau ngặt nghèo còn vá rá sang vay đấu thóc, bơ gạo, khi chết chóc còn đến phúng điếu, chia sẻ.
Nhưng, ở đó còn có những dòng sông nước mắt và máu của những người đã vắt xương, nặn óc để làm nên của cải, xây dựng cơ đồ. Bỗng một ngày buộc phải ngồi im nhìn những người mình đã nuôi nấng, chăm sóc, đã chung sống yêu thương xông đến đánh đập, phá phách và cướp đi.
Ở đó không chỉ có những thắng lợi của những người hàng xóm vốn dễ bị đảng kích động để trở thành kẻ thù của nhau trong cuộc đấu tố tranh cướp, mà ở đó thậm chí, giữa họ là huyết thống, máu mủ, là cha con, vợ chồng.
Trong cuốn Hồi ký “Chứng từ của một Giám mục”, vị Giám mục Phụ tá Phaolo Lê Đắc Trọng (1917- 2009) đã viết khá chi tiết về giai đoạn đau thương này, xin trích: “Đến nỗi mà một người phụ nữ đứng tuổi, rất thương người cha già chị săn sóc hằng ngày. Chị nói với bố: “Ông có biết tôi là ai không?” Người cha ngậm ngùi nhìn đứa con dứt ruột của mình và nói: “Thưa bà, con là người đẻ ra bà ạ”. Lời thưa não nùng thảm thương, nhưng phải hỏi cái sức ma quỉ nào đó đã thúc đẩy người con chất vấn người bố như thế? Cứ đó mà luận ra những người khởi xướng!” (Trang 382)
Kết cục là một Việt Nam đau thương, với một nền kinh tế bị hủy hoại do những thành phần ưu tú đã bị tiêu diệt, cả xã hội tôn thờ lý thuyết căm thù sự giàu có, căm thù những người có trí tuệ. Nhưng, nguy hại hơn, là nền văn hóa nhân bản, yêu thương đùm bọc lẫn nhau được xây dựng từ lâu đời đã bị hủy hoại của cuộc CCRĐ kinh hoàng này. Đặc biệt, tư duy cướp bóc là vô tội, là chính nghĩa đã đeo đẳng, ăn sâu vào tiềm thức người Việt Nam cho đến tận ngày nay.
Những vụ hôi của của người bị nạn trên đường, những kẻ lợi dụng hoạn nạn, chiến tranh, thiên tai để trục lợi… đó hẳn có nguồn gốc từ những cuộc “Cách mạng” này. Có lẽ, không phải ngẫu nhiên mà mẹ của tội phạm chặt tay người đi đường cướp của đã nói ráo hoảnh trước tòa: “Ai bảo mang nhiều vàng, hột xoàn, chạy xe tay ga chi cho nó chém” cũng chỉ là một phần nhỏ thực hiện tư duy đó.
Nhưng, trong cuộc Triển lãm hôm nay, những điều đó đã không hề được đề cập đến. Một sự lấp liếm sặc mùi… lưu manh.
Những điều được làm sáng tỏ
Không phải ngay từ khi CCRĐ mới kết thúc mà mãi cho đến sau này, đảng CS và nhà nước VN đã không hề dám tổng kết lại con số nạn nhân dưới bàn tay của họ. Bao nhiêu người đã bị giết, bao nhiêu con người bị ảnh hưởng cuộc sống, bao nhiêu gia đình đã tan nát từ khi đảng về “ba cùng”… Những con số đó đã được giấu kín.
Nhưng không chỉ có thế.
Vai trò của người tổ chức tội ác này là ai? Cho đến gần đây, vẫn còn là một ẩn số trước người dân. Hầu như, tất cả những điều liên quan đến tội ác này, đảng đã giấu nhẹm. Thế nhưng, đến Triển lãm này, một phần sự thật đã được hé lộ.
Thói thường của người cộng sản xưa nay, tội ác thì hoặc là trốn chạy, lấp liếm, che đậy thật kỹ. Nhưng, trong tội ác của mình, họ sẽ cố tìm được những “thắng lợi, thành công”. Và hiển nhiên, thắng lợi và thành công phải được đưa ra tuyên truyền, học tập. Ở “Triển lãm” này, người ta hiểu rõ hơn về nhiều vấn đề.
Sau CCRĐ, cùng với sự thần thánh hóa Hồ Chí Minh, nhiều tin truyền miệng, nhiều buổi nói chuyện thời sự, chuyện rỉ tai rằng ở CCRĐ này, sai lầm là do cấp ở dưới, chủ trương là do Trung Quốc ép phải làm. Còn người đứng đầu Đảng và Chính phủ là “Bác” thì bận nhiều việc nên không chú ý… Cuối cùng là “Bác” không có trách nhiệm gì. Thậm chí khi kỷ luật cũng chỉ Trường Chinh, Hồ Viết Thắng, còn “Bác” thì mất mấy giọt nước mắt không rõ có thật hay không. Thế là đủ.
Ở Triển lãm này, vai trò của Hồ Chí Minh được làm rõ: Ông ta là người được đảng cho là có công lớn trong cuộc CCRĐ này. Từ Sắc Lệnh ngày 19/12/1953 ban bố Luật Cải cách ruộng đất cho đến các chỉ thị, các Báo cáo của Hồ Chí Minh trước Quốc Hội họp tháng 12/1953. Rồi những hình ảnh Hồ Chí Minh đến thăm chỗ nọ, họp hành với Bí thư đoàn ủy CCRĐ… Tất cả đều chứng minh một điều: Đừng có ai cướp công của Hồ Chí Minh trong CCRĐ, bởi ông ta không chỉ có là Chủ tịch Đảng, mà còn là Chủ tịch nước.
Và hẳn nhiên ông ta phải là người chịu trách nhiệm trước lịch sử, trước dân tộc về những tội ác mà đất nước này, dân tộc này phải chịu. Trong cuốn Bác Hồ với quê hương Nghệ An, NXB Nghệ An 1977 có in bài thơ “Cụ già 120 tuổi”, trong đó có đoạn:
Phát động quần chúng
Nông dân tố khổ
Tham gia tiểu tố
Cụ tố rất hăng
Công tác đấu tranh
Cả nhà tích cực
Dân làng mến phục
Nông hội hoan nghênh
…
Hồ chủ tịch thương
Viết thư cho cụ
Và tặng áo lụa
với chiếc huy chương…
Nông dân tố khổ
Tham gia tiểu tố
Cụ tố rất hăng
Công tác đấu tranh
Cả nhà tích cực
Dân làng mến phục
Nông hội hoan nghênh
…
Hồ chủ tịch thương
Viết thư cho cụ
Và tặng áo lụa
với chiếc huy chương…
(Hồ Chí Minh)
Đọc bài thơ này, không ai có thể nói Hồ Chí Minh không hề hay biết về những tội ác của CCRĐ gây ra dưới tay ông ta.
Trong Cuốn sách “Chứng từ của một Giám mục”, vị Giám mục Phụ tá Phaolo Lê Đắc Trọng viết như sau: “Tuy là Tổng bí thư Đảng, là lý thuyết gia của Đảng, nhưng ít người biết đến tên tuổi ông, đến mặt mũi ông. Ông được trao cho là người thừa hành kế hoạch cải cách ruộng đất, còn ông Hồ Chí Minh ‘giả cách đứng ngoài…
Kế hoạch đó cũng đạt mục đích phần nào, vì sau này tai tiếng đều trút trên đầu ông Trường Chinh, mà ‘Bác Hồ’ là ‘nhân từ’ chỉ bị liên hệ chút ít. Nhưng làm sao mà che mắt được dư luận nhân dân. Ông Hồ là lãnh tụ tối cao, mà ông Trường Chinh chỉ là tay chân, làm sao công việc long trời lở đất đó lại qua mắt được lãnh tụ tối cao?…” (Trang 375-376)
Ở cuộc Triển lãm này, những nhận định trên được sáng tỏ.
“Sai lầm”! Hay là tội ác?
Theo ngôn ngữ Việt Nam, sai lầm là sự việc được tiến hành trái với yêu cầu khách quan hoặc với lẽ phải, dẫn đến hậu quả không hay. Thông thường, người ta sẽ phạm sai lầm khi không nắm bắt được vấn đề thấu đáo mà mình tiến hành, hoặc không có kinh nghiệm, thực tế và lý thuyết để hướng dẫn hành động dẫn đến sai lầm. Những hành động sai lầm, thường hay xảy ra đối với những cá nhân, tổ chức thiếu nhận thức và dốt nát mà thôi.
Vậy ở đây, Đảng Lao Động Việt Nam (Đảng CSVN hiện nay) tiến hành Cải cách ruộng đất có phải là sai lầm không?
Trước hết, cần phải vạch ra rằng: Về lý thuyết thì xưa nay, chưa bao giờ Đảng CS không vỗ ngực tự nhận họ “Đỉnh cao trí tuệ nhân loại”. Vậy trí tuệ nhân loại mà để sai lầm giết chết cả hàng ngàn người dân mình, thì đó là thứ trí tuệ gì? Sẽ không bao giờ được gọi là sai lầm, nếu đảng này vẫn dương dương tự đắc là “Đỉnh cao trí tuệ nhân loại”.
Về thực tế, người ta chỉ có thể sai lầm, khi chưa có một thực tế nào để rút ra bài học cho công việc họ làm. Còn ở đây thì sao?
Trong cuốn sách đã dẫn ở trên, Đức Giám mục Phaolo Lê Đắc Trọng viết: “… Người Cộng sản Việt Nam học được kinh nghiệm của các anh Liên Xô, Trung Quốc, nên công cuộc được tổ chức rất chu đáo cặn kẽ, từ lúc phát động đến hoàn thành”.
“Thiết nghĩ làm gì có thể sai lầm được? Giả sử chỉ có mình Việt Nam làm cải cách ruộng đất, chưa có đâu làm, thì còn có thể nói đến sai lầm. Đàng này các bậc thày, các bậc đàn anh đã làm, đã rút kinh nghiệm. Việt Nam chỉ việc lặp lại. Người ta đã tính từ trước sẽ có những sai sót. Có thể nói, những sai sót cố ý! Thà có giết nhầm mười người còn hơn để sót một thằng. Hoặc kinh nghiệm cho thấy là việc cải cách gây đau khổ nhức nhối chừng nào! Nên giả cách, có vài sửa sai chẳng vào đâu cả, để phần nào làm nguôi lòng dân.” (Trang 408).
Thực chất, cuộc CCRĐ thời kỳ đó, là một bước tiến trong cái gọi là Cuộc cách mạng vô sản trong đời sống nhân dân, Mục đích là nhằm xây dựng một xã hội Cộng sản, ở đó họ trục xuất Chúa Trời, thần thánh ra khỏi vũ trụ, trục xuất tư hữu ra khỏi xã hội, trục xuất linh hồn ra khỏi con người.
Trong Cuốn sách “Chứng từ của một Giám mục”, vị Giám mục Phụ tá Phaolo Lê Đắc Trọng viết:“Lấy lại ruộng đất để chia cho những người cầy, không phải là mục tiêu chính của việc cải cách và chính việc cải cách cũng không phải là mục tiêu của cách mạng. Lấy lại ruộng đất chỉ là phương tiện để cải cách, chính việc cải cách cũng chỉ là phương tiện cho sự thống trị của giai cấp vô sản. Nói đúng ra cho sự thống trị của Đảng chuyên chính được thiết lập vững chắc.
… Cải cách ruộng đất là một cách quét sạch những địa chủ, những cường hào ác ôn, ác bá, những người có uy tín, những người có mầm mống để vươn lên. Tất cả những gì mà cách mạng cho là đối nghịch, là nguy hiểm trong hiện tại và trong tương lai. Quét sạch, để cho xã hội trở nên một tờ giấy trơn, để Đảng muốn vẽ gì thì vẽ, theo ý mình.” (409-410-411)
Hà Nội, Ngày 15/9/2014 - (Còn nữa)
No comments:
Post a Comment